Bọn họ đã cùng ông hưởng vinh hoa phú quý mà mỗi người còn nắm trong tay binh quyền nhất định. Xem ra chữa thẹn có lúc không phải là việc xấu. Hai là những bọn lưu manh đê tiện thì ở đâu cũng có.
Tưởng Giới Thạch biết với thân phận của mình chỉ cần chiếu cố ban phát thê diện cho cấp dưới thì có thể lung lạc được họ. Nghiêm Tuấn và Trình Đức Khu là những hủ nho bị Gia Cát Lượng mắng là bọn đọc sách làu làu mà không chút mưu kế kinh bang tế thế. Xung quanh bao nhiêu người hết lời ca tụng.
Nhưng chính lúc đó cần phải suy nghĩ tin tức xấu thậm chí có thể dẫn đến sinh tử của người ta. Nếu người chính nhân quân tử dùng kẻ nhu thì càng chính đáng, thiên hạ bái phục. Như vậy ngay những người vốn không tin lắm cũng bất giác nói: "Xin chớ xem
Hạ Ngôn nằm mơ cũng không tưởng tượng ra nổi rằng chính người đồng hương do mình đề bạt đó về sau đẩy ông ta vào đất chết. Còn khi ngồi bên cạnh đối phương thì không có cự ly ngăn cách, đại đa số trường họp là thân mật, vai kề vai, hai bên cùng hướng về một phương hướng, cùng chú ý một đối tượng. Sách lược hai mặt khiến cho người đàm phán lâm vào thế cưỡi hổ được giải thoát.
Những người mưu cầu mua quan tước tìm trăm phương ngàn kế tiếp cận Trương Nhượng. Khi dùng từ "đông tây" chỉ người là mắng người ta là đồ vật vô tri vô giác. Mai tôi sẽ đem tóm tắt lý lịch đến gặp bạn tôi.
Trong khi lo lắng, Vương Hổ bất giác viết một chữ An lên một cáo trạng. Đó là cái gọi là “dùng lòng kẻ tiểu nhân đo lòng người quân tử". Đầu tiên để cho một người tỏ ra cứng rắn rồi đến lúc nào đó, một người khác lại đưa ra đề nghị chiết trung nhưng người kia vẫn tỏ ra không muốn theo.
Đưa ra một vấn đề khó đối phương không trả lời được. Sử gọi Chu Nguyễn Chương là "hùng tinh khi chừ' (chúa có con mắt gấu vừa dã tâm hừng hực, vừa đa nghi như Tào Tháo, tâm địa hiểm ác. Vân Định Hưng nghe theo lời Lý Thế Dân làm đúng như kế đó: Quân trinh sát Đột Quyết từ xa nhìn thấy đại quân trùng trùng điệp điệp bèn lập tức phi báo vua Đột Quyết.
Viên Thế Khải khảng khái quả quyết nói rằng : "Chỉ cần hoàng đế xuống chiếu chỉ, tôi nhất định thi hành". Thực ra người đó là học trò của Lý Nhạc, trong tình thế khẩn cấp này đã dùng mẹo cứu thầy, đánh thầy để xé toang giấy bịt miệng. Bạn thấy anh ta đang chảy nước mắt bèn hỏi: "Bạn khóc cái gì?" Anh ta đáp lại rằng: 'Tôi nhớ cha tôi, hai mươi năm trước ông bị treo cổ".
Gia Cát Lượng giả vờ không nghe thấy, nói với Lưu Bị: ! Mã Siêu trí dũng song toàn không ai địch nổi, chỉ có thế đến Kinh Châu gọi Vâi?t nam Trường về mới có thế đối địch mã Siêu được. Khách rất đông phu nhân Chucehill đang giới thiệu khaceh bỗng vang lên một tiến "oà!'. Ông không thể nào cứ nhiệt nhiệt tình của mọi người cho nên cứ mỗi lần như thế ông cũng chỉ hát lại mỗi một bài hát.
Cho nên mách lẻo thì tóc bạc, chi bằng khép chặt cửa mồm là hơn. tại thượng đó ngã ngựa mặt, mũi xấu hổ như thế nào. Không nên làm mất thể diện thầy giáo trước mặt các em học sinh.