Lúc đó, tôi là người duy nhất đang có mặt trong đài. Nixon còn có một tính cách thứ năm mà tôi chưa đề cập. Lúc nào cậu ta cũng hỏi chuyện này chuyện nọ rồi lắng tai nghe những kinh nghiệm quý báu.
Các cậu sẽ không được tốt nghiệp trong năm nay. Ngay lúc đó thì chàng trai MC thứ nhất đuổi kịp tôi và đập cửa xe rầm rầm. Không may là trò đùa này lại thành công ngoài sức tưởng tượng.
Anh rất hăng hái mỗi khi nói về lĩnh vực truyền thông hay đảng Cộng hòa. Ông ấy đồng ý mua một bộ sách. Nụ cười mỉm của Burns như một giọt nước làm tràn ly vậy.
Đột nhiên khi nhìn thấy ánh mắt buồn bã của Stacey và những người khác trong gian phòng, tôi biết rằng ai cũng đang chịu đựng nỗi đau như tôi. Khi tham dự một bữa tiệc thì lại có vô vàn tình huống, vô vàn đề tài để nói. Cũng cần nhớ rằng mặc dù việc nhìn người khác rất quan trọng, nhưng đừng vì thế mà nhìn họ trừng trừng như muốn ăn tươi nuốt sống người ta nhé! Điều này rất khiếm nhã.
Ban kiểm tra là ai? Là một hoặc vài người bạn của bạn đang ngồi chung với đám đông bên dưới. Cả một câu lạc bộ chật cứng người. Đó chính là tính công bằng trong giao tiếp: Một sự tương tác hai chiều.
Thậm chí khi được gọi là một Cái đầu biết nói, tôi vẫn nghĩ rằng tôi đã thành công trước hết là nhờ biết lắng nghe. Nửa giờ sau, Sullivan vừa hoàn tất bài nói của mình thì khán giả lập tức đứng dậy ra về. (Việc gặp ông giám đốc Marshall Simmonds cũng do tình cờ chứ tôi đâu có quen biết gì ông ta.
Thật kỳ diệu! Sự căng thẳng của anh ấy biến đi đâu mất. NHỮNG KHÁCH MỜI THÚ VỊ NHẤT VÀ CHÁN NHẤT CỦA TÔI, VÀ LÝ DO VÌ SAO Càng tệ hại hơn khi ai đó chia buồn rằng: Bi kịch làm sao, đau đớn làm sao, hay Đây quả là một mất mát khủng khiếp.
Những lời đầu tiên này đã làm vài người tủm tỉm. Trong tâm trí không tỉnh táo này, làm sao biết nên hay không nên nói những gì. Khi đem đến cho tổng thống tờ ngân phiếu tiền lương đầu tiên, người nhân viên của bộ tài chính không về ngay mà cứ nấn ná ở đó.
Trong buổi tối hôm ấy, một người khách đột nhiên hỏi tôi rằng: Giả sử anh đang đi dưới sân đài truyền hình NBC thì có ai đó nắm lấy anh đặt anh ngồi xuống một cái ghế trong phòng quay, nhét vào tay anh một mớ bản tin và nói: Brokaw bệnh rồi. Bởi thế, như tôi đã khẳng định từ đầu, biết lắng nghe là yêu cầu rất quan trọng. Có rất nhiều cách để luyện kỹ năng nói.
Ông sẽ tạo ra một sự kiện lớn đấy. Andrew có hai ông bà nội và hai ông bà ngoại, anh rất thương kính ông bà và luôn gần gũi trò chuyện với họ từ thuở nhỏ. Tôi đã gần 100 tuổi và người ta hỏi tôi rằng bác sĩ của tôi nói gì về chuyện này? George ngừng nói, nhìn một lượt quanh bàn, rồi tỉnh bơ nói tiếp Ông bác sĩ của tôi đã mất cách đây mười năm!