Làm việc ở tiệm 12 đến 14 giờ một ngày, nhưng không thấy mệt, vì không phải làm việc mà là tiêu khiển. Nếu không làm sao cho tài chánh khá hơn được thì thôi, cũng cứ vui vẻ đi, đừng đầy đoạ tấm thân mà uất ức về một tình cảnh không thể thay đổi được Vậy ông ta có may mắn thì sống dược khoảng 14 năm nữa thôi.
Tôi chắc họ cũng chẳng bao giờ nghĩ tới sự ấy. Vị bác sĩ săn sóc tôi chỉ khuyên có vài lời mà thay đổi hẳn đời tôi. 000 nghề đó, và bốn phần năm nữ học sinh cũng thế.
Không có một sinh vật nào ở miến ấy hết. Xin ông làm ơn cho tôi biết lúc này cách mời của tôi có chỗ nào vụng không? Ông kinh nghiệm và thành công hơn tôi nhiều, vậy xin ông làm ơn cứ thành thật chỉ trích, đừng sợ làm mất lòng tôi". Nhưng ông ta đã lầm.
Điều gì đã không tránh được thì lo buồn làm gì? Trong thế giới chiến tranh lần thứ hai, ông Winston Churchil, hồi đó đã 70 tuổi, vẫn làm việc 16 giờ một ngày. Nhưng thời buổi khó khăn, vì ân nhân của tôi mất việc, không muôi tôi được nữa.
Nhà tôi cằn nhằn, vì không tiền trả tiệm tạp hóa mà nhà thì đông miệng ăn. Nhưng điều đó chưa bằng điều này: vì chăm chú nghe và khuyến khích họ nói về họ, nên đã vô tình làm cho họ vui lòng. Vừa mới ăn xong là ném mình xuống giường và ngủ li bì.
Không thể nào đi được nữa vì một trận bão tuyết thổi dữ dội sát trên mặt đất liên tiếp 11 ngày đêm, gió ghê gớm tới nỗi cắt bằng lớp băng ở miền ấy. Nếu bạn muốn đừng tự hại bạn nên mua cuốnấy. Một bữa kia, tôi sắm sửa đi chơi, bỗng tôi chết ngất.
vì theo luật trung bình, ít khi xảy ra tai hoạ cho những món đó lắm. Tôi nhận những phận sự, trách nhiệm mới. Đi ngang một nhà thờ, nghe tiếng đàn du dương đánh bản: "Đêm tĩnh mịch", tôi bèn vô.
Tôi cặm cụi vào những việc nào choán hết tâm trí tôi, đến nỗi tôi không còn thời giờ lo buồn nữa. Tôi phải gặp ông ấy xem sao". Bạn cho là lý tưởng quá, là ảo mộng quá không thi hành được sao? Không đâu.
Một bữa kia, tôi hỏi một bạn thân là ông Harold Abbott, ở Webb City, xứ Missouri, xem ông làm thế nào mà không bao giờ thấy ông phải bận trí. Không đâu, đó là ý của ông Herbert E. Tôi không còn mảy may chú ý tới sự chia rẽ các môn phái vì tín điều của họ khác hẳn nhau nữa.
Ông được biết hoan lạc chính bởi ông phụng sự một lý tưởng cao cả và ý nghĩa hơn cái đời sống đáng lẽ rất tầm thường của ông. Trong đó, bác sĩ kể 11 nguyên nhân của gốc bệnh. Nhưng ông không điên.