Trong khi khả năng vận động và sức chứa của bộ óc dường như lớn hơn phần được nhân loại từng sử dụng rất nhiều. Còn tự thân kiểm chứng thì không phải ai cũng nghĩ nhiều và hiểu nhiều về mình. Và cũng thật dễ hiểu.
Chà, ta thua hắn, có lẽ. Bác gái: Mua sách làm sao hết cả buổi chiều? Tôi: Im lặng. Nhẹ đến độ mà tôi biết chỉ độ chục lần như thế này là tôi sẽ bay lên.
Bác bảo: Cháu khẳng khái quá nên luôn bị thiệt. Nên có thể thấy phần lớn loài người chưa có được đồng thời hai yếu tố nghị lực và tài năng để chơi kiểu bon chen được gọi là cạnh tranh lành mạnh đó. Thôi, không cần lăn tăn cho mệt.
Tôi bảo: Vì biết mày về phe anh anh mới làm thế, không thì đố ai biết. Và tôi phải đành lòng tiêu diệt. Ông già sắp chết sau nỗi cô đơn bất mãn triền miên.
Trong sự thiếu hiểu biết của cả hai. Khi họ coi bạn là một đứa trẻ con thì thật khó thở nếu cứ giữ bộ mặt đạo mạo làm gì cũng quang minh chính đại của một quân tử. Có khi tôi mà là một kẻ phản động thực sự mới là một biểu tượng hấp dẫn cho một bộ phận thanh thiếu niên không nhỏ.
Và như thế, dễ chả hay gì nữa. Mà bác ta có tin hay không chẳng phải vấn đề then chốt. Chị út hỏi ngay: Sao thế? Lắc đầu.
Các chú bảo: Mày còn đứng đấy làm gì?. Ngoan ngoãn như một chú thỏ. Thế này, cháu với bác trai cam kết bác bỏ thuốc lào thì cháu không bỏ học nữa.
Hai chuyện này khác nhau. Nhất là những mặt còn lại của đời sống. Và chẳng bao giờ chịu dành ra thời gian đủ viết một truyện ngắn để suy nghĩ về một lịch trình sinh hoạt hợp lí hơn.
Viết tí tẹo lại lên xe trôi đi. Lại còn có cả một cái quai vòng qua miệng giỏ, chắc để móc vào cành cây. Còn gia đình thì ai làm việc nấy, cả tôi.
Bạn thử phân tích kỹ hơn sự lạc lõng của mình trong thế giới này. Sẽ thôi cái cảm xúc của tuổi thơ bị tổn thương: Mọi người đều thần kinh, mọi người đều ích kỷ. Triết lí hiện sinh đến sau những đau khổ, những cuộc chiến, những chia cắt… Những thứ rứt con người khỏi mọi cội rễ, mọi đức tin, mọi điểm tựa khiến con người bơ vơ không nguồn cội.