Như một chương trình diệt virus được cài đặt vận hành theo định kỳ. Tôi về, cũng đỡ in ít. Tôi là một kẻ có trái tim nhạy cảm và yếu đuối.
Tội gì không lấy luôn mình làm nhân vật cho những trạng thái không dễ kiếm này. Giữa những khoảng ấy là thời gian trống. Bạn chỉ muốn họ nhìn vào sự thật nếu họ còn khả năng nhìn.
Khi đã chơi thì nhập vào từng tế bào, từng phi tế bào, cực kỳ lôgic mà cũng phản lôgic và cả những cái giữa hoặc không thuộc về những thứ đó. Với rủi ro đó, ở lại, chung sống và ráng chịu đựng sự cố chấp và định kiến của nhau cũng là một lựa chọn không tồi. Nhưng trong khoảng này, ai đã thực sự chú tâm tích lũy điều đó bên cạnh việc lao vào guồng xoáy kiếm tiền.
Bạn cười cười, thế là vẫn chưa hết mơ rồi. Tôi vừa tước vừa như vô cảm vừa nhủ lòng: Đờ mẹ mày (nguyên văn là Đờ mẹ mày). Rồi lại lờ đi khi cậu ta thông báo sói đến thật.
Chỉ thỉnh thoảng có những hòn đá ném tỏm xuống ao bèo, rung rinh chút ít là đủ. Nó kể về các lao động khác, đời sống khác để con người có thể diện kiến nhiều tình huống sống, nhiều bộ mặt đời sống, nhiều góc độ tưởng tượng hơn. Cuộc đấu tranh mà một bên là những người ban phát, phán xét.
Bây giờ những kẻ cầu bơ cầu bất còn lương thiện ngủ đâu? À, nãy giờ quên chưa xin lỗi anh bạn vô danh bên trái. Có lần bạn tự hỏi phải chăng đó là hạn chế của mọi kẻ cô đơn.
Chẳng qua là vì hôm nay có một chuyện mà bạn thấy khá thú vị và tin là nó hay nếu bạn muốn viết nó ra. Hôm đầu đến ngủ nhà bác, bạn cũng nghe cái tiếng ấy, khác với các loại chuông khác, mà không biết là cái gì, cứ tưởng mình mơ. Những người quanh ta quên rằng đời sống cần có những sự chuyên môn hoá.
Em biết lúc ấy anh sẽ phá lên cười và ôm chặt hai mẹ con… Tôi khóc vì những câu hỏi tâm thức như thế sau cả chục năm làm tôi mệt mỏi. Như thế sẽ chỉ làm khổ nhau.
Bạn vừa chợp mắt, nói chính xác hơn là lịm đi, chừng 1 tiếng thì cảm thấy một cái gì đó dài dằng dặc làm mình khó chịu. Là dông dài, là ngắn ngủi. Đôi lúc tôi cũng rờn rợn mấy thứ dự cảm vu vơ của mình.
Này, lấy cho chú bao thuốc. 5 phút, 10 phút, 15 phút… Tôi cứ nghĩ miên man… Và vì thế, chúng sẽ dễ ngộ nhận trách nhiệm người với người cũng chỉ là một trò chơi, một sự ảo như bao cái ảo mà chúng tiếp xúc.