Kết quả: tất cả những kiểu đó đều được thu nhận. Vì tư tưởng đẹp thì hành vi rất đẹp. Người đó ghét ông tới nỗi đã có lần công kích ông trước công chúng trong một bài diễn văn.
Họ sống bên nhau, như để trả một cái nợ tiền kiếp cho nhau vậy. Đó là phương pháp của nhà diễn thuyết Lowell Thomas. Nhiều năm kinh nghiệm trong nghề đã giúp tôi hiểu lòng người và mới trông thấy ông, tôi đã biết ngay ông là một người trọng lời hứa và danh dự.
Trong ba năm trời, ông giữ được trong gánh hát của ông Chaliapine, một danh ca đã làm cho các khán giả sang trọng ở rạp Metropoitan Opéra phải say mê về giọng trầm trầm tuyệt thú của va. Khi ra đi, con quay lại và chào cha: "Thưa cha, con đi!". Jesses James là một tướng cướp "ăn hàng" trên các xe lửa và đánh phá các ngân hàng rồi chia tiền cho các tá điền ở chung quanh y để chuộc lại ruộng mà họ túng thiếu đã cầm cố.
Mà chính họ đã ký tên bằng lòng chịu giá tiền mà hãng đã tính với họ trước khi sửa. Khi ngồi bàn ăn sáng, tôi hớn hở chào nhà tôi. theo học lớp giảng của tôi, kể lại cho tôi nghe như sau này:
Như vậy mới có danh và có quyền được. Nhưng tôi ngại rằng cái phong trào chỉ trích và nghi ngờ các vị chỉ huy mà ông rải rác trong quân đội sẽ trở lại hại ông. Mới rồi ông có nói - tôi biết chắc như vậy - rằng quân đội và chính phủ đều cần có một người độc tài cầm đầu.
Trời trao ư? Không đâu. Người phụ của anh vụng dại, đâu phải lỗi của anh. (Vậy mà nhiều người dám cho rằng bà đần độn vì không thuộc sử ký!).
Một văn sĩ nói: "Say mê nghe lời nói của một người, tức là tôn kính người đó, mà rất ít người không cảm động trước sự tôn kính đó". Tôi được cái vui là đã tự chủ được mình, đã dùng phép lịch sự để đáp lại một bức thư thô lỗ. Tôi nhớ có lần đặt làm những tấm màn ren để trang hoàng trong nhà.
Vậy muốn thấm nhuần những quy tắc này, hễ có cơ hội, xin bạn thực hành liền. Ăn tối rồi, tôi cấm cung trong phòng giấy của tôi, mở cuốn sổ tay ra, suy nghĩ về mỗi câu chuyện, mỗi lần bàn cãi, mỗi cuộc thương nghị, mỗi vụ chạy chọt trong tuần lễ đó. Emerson muốn dụ một con bê vào chuồng.
, bán được máy cho một trong những nhà thương lớn nhất ở Brooklyn. Đây, một bức thư nữa của ông chủ sự một nhà ga lớn gởi cho ông Edward Vermylen, theo lớp học của tôi. Những người bán hàng biết rõ điều đó và ta phải bắt chước họ.
Nghe thấy chúng tôi cãi cọ nhau, một người bán hàng khác chạy lại, chêm vào: Bộ đồ màu đen nào, lúc mới đầu cũng hơi thôi ra như vậy, không thể tránh được. Trong lịch sử giông tố của kỹ nghệ Mỹ, suốt mấy trăm năm chưa hề thấy lần nào như vậy. Xin bà kể cho tôi nghe".