Gaichanh

Thanh niên địt khỏe hầu tình quý bà già được hồi xuân

  • #1
  • #2
  • #3
  • Và quyết định của tập đoàn kinh tế ấy có thể là quyết định của một con người nhỏ bé hay bị cảm khi ra mưa. Mục đích viết sâu thẳm ban đầu của tôi dường không phải tìm đến nghệ thuật mà để giải quyết hai câu hỏi. Lũ sư tử trông thật già nua và hốc hác.

    Những cái tát của cát. Chúng tôi đi tiếp đến 2 phòng xông hơi khô ướt và 2 bể sục nóng lạnh. Nếu bạn nhớ không nhầm thì giấc mơ vừa rồi có đến bốn, năm tầng.

    Cuốn sách thì vớ vẩn. Nhưng bên cạnh việc đem lại tự do để phát huy năng lực cho một số con người, có thể thấy đi hoang cũng tạo ra vô số ma cô, gái làm tiền và trẻ vô thừa nhận. Có tiếng bác gái ở giường bên trở mình, có lẽ vì bị đánh thức.

    Và có lẽ ở trong trạng thái và hoàn cảnh này, nghĩa là có bệnh và dở dang việc, bạn hơi buồn thêm vì không thấy hào hứng cũng như khó hòa cùng niềm vui hiện tại của dân tộc. Nói đây là cuộc chiến thì to tát quá. Mà vì sự tàn phá của chúng, chúng tạo nên những con người vô ơn, vô ơn vì chẳng ai làm ơn cho họ hoặc làm cho họ thấy biết ơn cả.

    Mùa đông thì mấy chiếc áo len dày sụ mớ ba mớ bảy. Trong sự đồng cảm với sự tàn tạ của công việc sáng tạo. Thế là bạn quên nó đâu có quyền gì mà cấm bạn chọn cả hai hoặc chả lựa chọn gì cả.

    Dù vợ con hắn vẫn cười dịu dàng trước bát canh rau muống đỏ quạch. Muốn nóng hơn nữa thì múc gáo nước trong cái chậu gỗ để ở góc kia đổ vào lò than kia. Thế đấy, khi khoảng cách vô hình đã trồi lên, lúc nào người ta cũng cần một cái cớ chính đáng để bộc lộ tình cảm, một thứ nhiều khi vô cớ.

    Và bi kịch đó là bài học vỡ lòng cho kẻ viết nhiều hơn mức để chơi. Ừ nhỉ, sao bạn lại làm thế nhỉ? Bạn thu thập đủ thông tin để viết rồi chăng? Bạn biết điệp khúc đến đây là lặp lại chăng? Hay bạn bỗng quên sự hiện diện của tất cả xung quanh? Bác lại theo xuống: Thức ăn bác để trong chảo, nồi cơm phải cắm lại cho nóng. Đánh dấu được bao nhiêu sự thật, bao nhiêu thời khắc.

    Bạn không sợ người ta chán đọc vì họ chán đọc chắc gì bằng bạn chán viết. Hắn cũng đang không cảm nhận được. Tôi trải qua chuyện đó bình thường, tôi biết nhiều cái từ những dữ kiện nho nhỏ.

    Nắng lên, nóng, bạn cởi áo len ra. Nhủ cố nhớ mà viết lại những đoạn thú vị. Tiếng máy của mình đã tắt.

    Cái gì đời lấy đi, cứ để đời lấy đi. Làm sao vẽ được tiếng kêu răng rắc ấy hở mày? Ngay cả cái ý nghĩ trước và cái ý nghĩ đang diễn ra này, cũng có kẻ nghĩ rồi, chắc thế. Nghĩ đến một viễn cảnh xin lỗi và trả góp.

    THỂ LOẠI: Viet69
    TAG: vú to

    Phim liên quan

    THỂ LOẠI KHÁC
     Sitemap