Họ sẽ nghĩ rằng ý bạn nói bất cứ ai cũng có thể làm được như họ. Và cả Luciano Pavarotti, vừa lọt lòng mẹ đã có chất giọng tuyệt vời (nghe đồn tiếng khóc của anh ấy cũng khác người nữa!), thế nhưng cho tới giờ phút này anh vẫn còn luyện hát. Nhờ vậy tôi không còn thấy run nữa.
Bạn biết chuyện gì xảy ra không? Marshall gọi tôi lên văn phòng bảo rằng tôi có thể thử việc, bắt đầu từ sáng thứ hai tới. Đó là một phần của cuộc đời tôi. Nhưng cái vụ này thì… Anh có lời nào muốn nói không?
Vài tháng sau, tôi có mặt ở bữa tiệc theo lời mời. Đến nỗi mà không vị khách nào muốn ra về còn hẹn nhau năm tới kỷ niệm một năm ngày Larry King tròn… sáu mươi tuổi!!! Cuomo trả lời Tôi sẽ nói về việc chống lại bản án tử hình.
Bạn có đoán được tôi làm gì không? Tôi nói với khán giả rằng tôi quá hồi hộp, rằng tôi đã làm phát thanh viên trên radio ba năm nay, nhưng đây là lần đầu xuất hiện trên truyền hình… Và cả việc ai đó ấn tôi ngồi vào cái ghế quay này nữa. Sôi nổi kể chuyện và sôi nổi tranh luận yếu tố này sẽ làm không khí nóng hẳn lên. Tâm lý mà, ai lại không thích nói (thậm chí nói say sưa) về những điều mà mình quan tâm đến.
Trong bất kỳ cuộc phỏng vấn hay cuộc trò chuyện nào (Phỏng vấn xin việc, phỏng vấn với giới báo chí, hay trò chuyện trên truyền hình…), hãy luôn giữ thế chủ động. Tất cả chúng tôi đều bị sốc, vài người thổ lộ nỗi bàng hoàng. Đừng bao giờ quá phụ thuộc vào tờ giấy đến mức không ngoái nhìn khán giả.
Nhưng khi chúng tôi nói chuyện về hiện tại thì không có gì khiến anh ấy thấy căng thẳng nữa. Xin thưa, tôi chẳng có tà thuật gì cả ngoài những bí quyết nho nhỏ. Mùa hè năm nay còn oi bức hơn năm ngoái.
Nếu không biết rõ về người quá cố thì bạn có thể nói về những thành tựu mà ông ấy (hay bà ấy) đã đạt được. Hồi đó tôi chẳng bao giờ dám tặng một chiếc ví tay cho bạn gái! Một quyển sách hay cũng không dám nốt! Nói chi đến chuyện tặng một chiếc ví đầm… Nghe có vẻ vô lý, nhưng quả thật dạo ấy những món quà như thế này được coi là riêng tư và kém tế nhị nếu mang đi tặng. Không khéo thì dễ bị nổi tiếng là người ngồi lê đôi mách.
Cha là người mà tôi gần gũi nhất. Lúc bấy giờ tôi bắt đầu thấy hoảng hơn cả Dick. Khi tôi còn ở lứa tuổi đôi mươi, những người nổi tiếng thời đó là Frank Sinatra, Glenn Miller, Joe DiMaggio, hay như Franklin Roosevelt.
Nếu đã từng tham dự nhiều cuộc hội họp, có thể thỉnh thoảng bạn lại nghe những lời phát biểu linh tinh, không cần thiết và không có ý nghĩa gì cả. Những giá trị từ quá khứ không phải là sai, đơn giản là nó không còn phù hợp nữa ở thời kỳ mới, thế thôi. Tôi cũng khóc và ở đầu dây bên kia người phụ nữ dường như cũng khóc.
Trong trường hợp người ấy tỏ ra không thích thú hoặc lưu tâm gì tới những lời nói của bạn, tốt nhất là nên rút lui một cách tế nhị. Một lời khuyên chí lý! Tự nhiên bao giờ cũng giúp ta tự tin và thoải mái, có vậy mới nói năng trôi chảy, không ấp úng ngượng nghịu. Dĩ nhiên không ai bắt bạn phải nhìn họ chằm chằm (Điều này khiến người ta rất khó chịu).