Không, phải giữ sức khỏe. Ông nhắm mắt lại, thấy khuôn mặt vợ, và tự nhủ: Người ta vẫn phải sống khi trên đời còn có người để thương yêu. Chẳng có gì để thấy xót thương.
Đúng là chuyện thường. Tôi, nó, không cần ai gọi cũng có thể vùng dậy ngay khi có việc cần. Tích trữ một khả năng kiến giải, phân tích tàm tạm để mổ xẻ vấn đề.
Nhà văn trang trí bốn bức tường bằng những dải lụa và giấy dán dịu màu. Rau còn già, thịt còn dai nữa chứ. Ngồi bên trái tôi là một người khá điềm tĩnh, ít reo hò.
Như bao người khác vẫn luôn chung sống với tiếng ồn và bụi bặm. Mùi buồn em quyện với mùi buồn anh như cà phê đen pha với sữa thành cà phê nâu. Nhưng vấn đề đó lại là loại cảm xúc bất mãn về cảm xúc tự nhiên.
Này, lấy cho chú mấy chai bia. Khi về đây nghĩa là bạn tự do. Để râu toàn bọn chả ra gì.
Bạn thúc thủ trước nó, bó tay trước nó. Ngồi chuyện trò một lúc, ông anh bảo cho nóng hơn nhé. Mong ông chỉ nói những điều cần nói.
Có lẽ đã đến lúc đi ngủ. Là lạnh tanh suốt những miền oan trái và khóc khi lỡ để rơi một ánh nhìn. Nó vẫn còn hoang dã.
Rất nhiều người quen đến thăm. Món nợ đời lớn nhất của đời người là tình cảm. Cậu em kia, là một người tốt.
Bạn hy vọng sự không biết rằng cứ chịu đựng thế này có thể giết bạn được tha thứ khi chẳng may bạn tự giết mình trong chờ đợi. Là la lá, cho đến giờ phút này, bạn có vẻ quên rồi đấy. Tội bác quá, bệnh nhân này quả khó chữa.
Cháu vẫn nằm trong chăn. Lát sau, thằng em đi vào. Chúng tôi, dòng họ chúng tôi rất cứng đầu.