Dù mọi người đang đợi cơm ở nhà. Tất cả trị giá một cuốn tiểu thuyết ông viết trong năm năm. Bác ạ, chú cảnh sát lúc thả xe cháu có nói: Nhà toàn công an mà lại chậm chạp thế.
Ít ra bạn cũng đã sắp viết xong và lí giải không cần trọn vẹn một phần đời sống của mình. Chúng không bao giờ dám oán bác nếu chúng lỡ sa ngã trong thời gian bác nghỉ ngơi đó. Có lẽ tí nữa cũng… Hơi phiền là còn cái cặp, thời buổi này ám ảnh lắm ăn cắp đến nỗi trong sở thú vẫn phải đề phòng.
Nơi mà dù thể xác đang trong trói buộc, những hoạt động sống trong nó vẫn có thể tự do. Cô nàng tha hồ mà xuýt xoa. Hôm trước dám nói dối mẹ, trốn học mà bảo không có giờ lên lớp… Bây giờ mẹ chỉ nói bóng gió thôi.
Sau rồi sẽ tàn sát lẫn nhau để có một kẻ bá chủ duy nhất. Mà tại sao ta cứ miên man thế? Tại sao ư? Vì ta ngại. Trước khi đến, tôi ngầm tưởng tượng đó là một nơi khá chật chội, có những người khoanh tay đứng ở các góc.
Thậm chí, không viết kịp, ông đọc vào máy ghi âm. Nước mắt chảy thành giọt hẳn hoi. Rồi họ sẽ đến lúc nhận ra, với trí thông minh của mình rằng, một tài năng quá ích kỷ và kiêu hãnh sẽ mãi mãi cô đơn.
Và có thể, tôi là người mà bạn được thuê để khóa mõm. Bác vói theo: Bác đang nói sao cháu lại tự ý bỏ đi. Tại sao lại phải có cảm giác anh đang sến? Đôi lúc cũng cần thay đổi trạng thái như vậy giữa cuộc sống đầy cục cằn này.
Tôi thấy thế là tốt. Là một cầu thủ tự do những chẳng đóng góp được gì cho đội bóng vì kỹ thuật quá non và các cầu thủ khác chưa hiểu lối chơi của mình. Tôi cảm ơn vì mình còn khóc được.
Bây giờ, cuộc sống không giản đơn như thế. Nhà văn vùng dậy khỏi gọng kiềm da thịt kia. Nhân cách chứa đựng không ít tố chất tài năng.
Tất cả đều không sâu đậm. Cuộc đời con người là chuỗi cát bụi về với cát bụi. Im lặng là lá vàng, là mùa thu vàng.
Cháu vẫn không chịu dậy ạ. Họ sống đầy toan tính nhưng lại bỏ rơi vận mệnh chung hết sức tự nhiên. Thêm nữa, chưa mấy ai biết đến bạn.