Ông trả lời bằng mấy dòng sau này: Cha đã phạt con vì con còn con nít mà cha bắt con làm như người lớn. Như vậy có lợi hơn và .
Tôi hỏi thí nghiệm như vậy để chứng minh điều chi. Có lẽ hôm nay tôi không thích những bài tôi đã viết hôm qua nữa. Dùng nghị lực để điều khiển hành động tức là điều khiển những tình cảm một cách gián tiếp.
Nếu ông Gaw dùng những phương pháp kịch liệt mà người ta thường dùng trong những trường hợp đó thì có trôi chảy được như vậy không? Vậy, muốn cải thiện người mà không làm cho người đó phật ý, giận dữ, bạn hãy: "Bắt đầu câu chuyện bằng cách tặng người đó vài lời khen thành thật". Bà Dorothy Fay thuộc phái thượng lưu ở Long island kể rằng: Tôi lại thử máy, khi xem xét kỹ, tôi thấy máy tốt, có giá trị.
Nó dẹp được những làn sóng thù nghịch bao vây ông, đang muốn nhận ông xuống và làm cho một số đông thợ theo ông. Vấn đề sinh tử! Vậy mà trong chúng ta, có mấy người biết giữ thể diện cho người khác? Chúng ta chà đạp cảm tình của người, bắt họ theo ý ta, buộc lỗi họ, dọa dẫm họ; chúng ta rầy la con cái hay người giúp việc trước mặt bất cứ ai, không hề nghĩ rằng tự ái của họ đang bị ta chà đạp. Họ chê bai đủ thứ: cái này rộng quá, cái kia ngắn quá.
Tôi đe họ nên coi chừng, chứ không thì ngồi tù, vì làm cháy rừng. Franklin hồi thiếu thời, đem hết số tiền để dành được, đặt vào một nhà in nhỏ. Chúng ta nên nhớ rằng những người mà ngày mai chúng ta sẽ gặp, cũng có những nhược điểm như Tổng thống Wilson.
Ông bạn già kể lại: "Khi ông Lincoln nói xong rồi, ông ấy bình tĩnh hơn". Ông Giám đốc tờ báo Collier'S nói: "Muốn cho độc giả thích những truyện ngắn của bạn thì bạn phải yêu độc giả đã, phải chú ý tới họ". Nào "lấy làm quý hóa lắm", nào "mang ơn ông vô cùng").
Các bạn thử tưởng tượng: Theo đuổi ông ấy bốn năm trời mà chẳng kết quả chi hết. Lần này hai bên đều hài lòng vì tôi đã biết trọng quan điểm của chúng. Chị đó dâng ông một miếng bánh mì bột bắp.
Chúng tôi chỉ biết rằng chính sách của chúng tôi hẳn có chỗ hay, nếu không thì sao đã thịnh vượng trong nửa thế kỷ nay được? Khi chúng tôi cậy ông đi Nữu Ước, nhiệm vụ không phải dễ mà ông đã thành công được một cách đáng khen; hãng lấy làm vinh dự lắm. Vấn đề sinh tử! Vậy mà trong chúng ta, có mấy người biết giữ thể diện cho người khác? Chúng ta chà đạp cảm tình của người, bắt họ theo ý ta, buộc lỗi họ, dọa dẫm họ; chúng ta rầy la con cái hay người giúp việc trước mặt bất cứ ai, không hề nghĩ rằng tự ái của họ đang bị ta chà đạp.
Sáng ngày, trong khi con sửa soạn sách vở đi học, cha đã rầy con vì con chỉ quệt chiếc khăn ướt lên đầu mũi con thoi, cha đã mắng con vì giày con không đánh bóng, cha đã la khi con liệng đồ chơi của con xuống đất. Ngài chỉ rất ôn tồn nói: "Ông đã làm vài việc mà tôi không được hoàn toàn vừa ý. Đã bốn năm rồi, ông ta kiếm cách bán bánh cho một khách sạn nọ ở Nữu Ước.
Tôi được đưa vào một phòng. Ông phân phát hết thảy những của cải của ông và thề sống trong cảnh nghèo. Rồi tôi gạch một gạch dọc chia tờ giấy ra làm hai, một bên đề "Lợi" một bên đề "Hại".