Anh bạn bên trái bảo khán đài A bao giờ cũng buồn hơn các khán đài khác. Cháu bảo: Con hơn cha là nhà có phúc ạ. Và bạn cảm thấy muốn đi ra dưới giàn gấc kia, tập nhẹ một chút.
Đơn giản vì cũng tương tự lúc tìm thấy hạnh phúc, mọi tế bào đều căng ra, vận động rạo rực. Nhưng mà các cậu vốn ưa cảm hứng tự do hoàn toàn. Trinh sát phán đoán: Người quen.
Và bạn liên tưởng tới Zidane. Thưa chú, tôi không phải là đứa để chú đối xử như một con chó. - Tôi biết bình sinh ngài khinh tiền bạc nhưng tôi cũng biết lúc này vợ ngài cũng đang ở trong tình trạng nguy kịch như ông cụ nhà tôi-Người đàn ông dừng lại, đợi một phản ứng ngạc nhiên, giận dữ hay sợ hãi của nhà văn.
Có lí do cũng không khóc. Mà phần lớn vì bạn mất tự do. Chúng sẽ cắt đứt giấc ngủ của bạn.
Nhưng nàng vẫn lắng nghe. Tất cả trị giá một cuốn tiểu thuyết ông viết trong năm năm. Nhưng những thứ đó hơi hiếm.
Nó còn mâu thuẫn khá gay gắt với cái thực thực hư hư của viết cũng như sự hồn nhiên của bạn. Đi đâu cũng được, bạn biết sinh tồn, lỡ cơn bệnh giết bạn trong sự đơn độc cũng chẳng sao, bạn đã làm hết cách ít ra là cho đến lúc này. Tay tiếp tục thả giấy vào.
Cái chớp mi im veo của nàng đủ làm lắng đọng tất cả. Và tỉ lệ này không phải tỷ lệ chung cho cộng đồng, khi mà có được một vé vào sân không dễ. Tôi biết các chú bực tôi, trước thái độ của tôi lúc ấy.
Điều đó đồng nghĩa với sự tự hủy diệt. Nhưng cái giấc mơ cũ ấy, đời có lấy đi đâu. Câu chuyện đó là của phương Tây, cách đây hàng thế kỷ và có ý nghĩa khác.
Đó đúng là khoảng cách giữa doanh nhân và nhà văn. Nơi mà vì đã nhiễm sự thờ ơ, chẳng ai ủng hộ anh. Tôi đốt vì nó vô nghĩa.
Những cái điều này chẳng qua là tôi đang thanh minh với nàng Sáng Tạo của tôi trong trạng thái mất tự tin của kẻ trễ hẹn. Nhưng còn cái đèn rọi treo trên tường mẹ không biết công tắc ở đâu. Vẫn chứng nào tật nấy.