Một lần, tình cờ lướt qua gương trong trạng thái vô cảm, hắn nhận ra mình rất giống nàng. Nhưng bạn biết, sẽ có tiếng chuông điện thoại, tiếng chuông cửa. Bác ơi, có một điều mà những người từng trải như ông bà, các bác, các cô chú và cha mẹ cháu đều nhầm.
Loài người chỉ là một món đồ chơi có thể bị nó vứt đi bất cứ lúc nào. Anh biết không? Em mong anh hơn cả những lúc chúng mình mới yêu nhau. Đó là làm cho mỗi con người đều mang sứ mệnh đó.
Mẹ thì độ này da sạm đi. Bọn con cháu chúng tôi không thể chứng kiến ông cụ quằn quại thêm một giây nào nữa. Nhưng không phải không có những mảnh đất mà con người thực sự biết cách yêu thương nhau.
Nếu tôi còn đến đây, cũng không câu nệ là để viết, tôi nghỉ ngơi. Họ không nhớ nhiều về qui tắc cần tránh mạt sát cãi vã nhau trước mặt con cái. Phải ăn để bác không hỏi: Sao thế? Và còn để lấy sức viết.
Bạn cảm thấy tiếc nếu mất chúng hoặc để chúng phải chờ đợi (cũng như phải chờ đợi làm việc khác trước khi giải thoát những xung động của giai đoạn này trong tâm hồn). Nhưng bởi vì không biết giống thế nào. Bác sẽ không biết buổi chiều hôm qua, sau khi đá bóng, ra vòi nước táp những luồng nước máy lên mặt, vuốt lên đầu; lấy nước trong xô nước chè thua độ vừa tan hết thanh đá to tướng phả lên mặt lần nữa; rồi phóng xe trên đường, bạn có một cảm giác sảng khoái hiếm hoi.
Bạn có hai giọng chính. Bây giờ thì buôn bán nhiều, lo nhiều hơn, xã hội thực dụng hơn nên hơi khác. - Mi tự do quá, mi đòi hỏi nhiều quá, phải vào nền nếp, phải phấn đấu học đi, khổ trước sướng sau?
Thêm nữa, biết công nghệ cao không đồng nghĩa với được giáo dục và tự giáo dục tốt (có người biết công nghệ cao không biết điều này). Trong thế gian này, chẳng có gì tan biến cả. Trên đường, bác vẫn lo đủ thứ.
Bác nói thế thôi nhưng bác hạnh phúc vì bán được hàng. Như đôi lần nó chợt thốt ra lúc bực bội. Rồi lao đầu vào sáng tác.
Điểm Toán tôi không rõ thực chất thế nào, bài hôm đó tôi làm không tốt. Thế là xao nhãng, thế là bia bọt, đề đóm và hơn thế… Quần chúng dần mất lòng tin. Mọi người dưới nhà vẫn gọi: Ngheo! Ngheo!
Và trước lúc tôi đi ngủ, đi học thường không quên tung một cái thòng lọng yêu thương tròng theo: Nó tỏ ra xảo quyệt bằng cách tạo nên những dữ kiện rất thật, thật đến tận tiếng còi xe ngoài đường, thật đến cả cái mụn sau gáy, thật đến cả cách cư xử của những người quen. Có điều, em chã thích.