Tôi tự hỏi sự im lặng này sẽ đi đến đâu. Đã bảo nó chấm dứt quan hệ với mấy con mụ ở nước ngoài nhưng chắc gì nó biết nghe. Để thay đổi những điều cần và có thể thay đổi.
Cậu em dẫn tôi đi vào chỗ dành cho nam giới. Mọi thứ vẫn như thế. Tích trữ một khả năng kiến giải, phân tích tàm tạm để mổ xẻ vấn đề.
Và cả sự hoang mang rằng mình ngộ nhận. Nó bảo: Người ta không thích mách thì thôi. Đục khoét tế bào, thịt da, biến đổi gen của cả gỗ đá và vôi vữa, của cả những con gấu bông treo cổ lủng lẳng trước cửa hàng lai giữa tạp hoá và bách hoá của bác.
Đó là một thực tế mà kẻ thiếu thực tế này nghĩ đến… Tiếng gào của họ hoà vào tiếng reo của cổ động viên và được gọi chung là tinh thần dân tộc. Có thể chúng đem lại thêm sự hoang mang.
May là tôi vô tâm, không thống kê đây là lần thứ bao nhiêu. Ông bà tôi, bác tôi, bố tôi cần nghỉ. Cái đó, chúng đưa ra không khó.
Cũng không bao giờ biết chuyện trò với các cô gái. Đúng vào lúc họ cần một niềm tin. Và anh tìm đâu ra những người tài ủng hộ khi những vị chủ tập đoàn chó ngao kia là những kẻ trọng dụng người tài hơn bất cứ chính phủ nào.
vì không phải không có lúc chỉ là trò chơi đồ hàng ngô nghê của những đứa trẻ bố mẹ hành nghề luật Hãy bắt tôi, nếu có thể. Tôi không cần những sự ban ơn bề trên của họ.
Mai sau, nếu tôi sinh con, khi đến một tuổi nào đó, tôi sẽ viết bản kiểm điểm về lỗi của mình cũng như thế hệ mình. Chúng đã quen hếch mặt với những sự khúm núm và dè dặt. Rồi lại lờ đi khi cậu ta thông báo sói đến thật.
Tôi đã ngồi đây nhiều lần, nhìn phát chán. Xem xong ông ta nói: 50% đỗ, 50% trượt. Màu mận đương độ chín.
Tôi có thể chấp nhận ngay án tử hình mà không cần tranh cãi, bào chữa. Sự vô trách nhiệm và trái tim chai sạn của con người có thể gây ra bất cứ thảm họa nào… Bà già hình như chột mắt, cử chỉ có vẻ khỏe mạnh và bất cần.