- Tôi rất mừng vì điều ấy. Có ai bảo: Loanh quanh luẩn quẩn cũng là chơi. Khi hắn không lựa chọn khinh bỉ đồng loại, hắn cần sự tha thứ của họ.
- Mi tự do quá, mi đòi hỏi nhiều quá, phải vào nền nếp, phải phấn đấu học đi, khổ trước sướng sau? Ừ, đúng rồi, con dẫn các em đi mua… Đừng xót thương vì bà già nhặt rác mà hãy thương nếu biết bà ấy nhặt rác về bán nuôi lũ cháu nheo nhóc có thằng bố nghiện ngập vào tù và bà mẹ trốn đi tìm một chân trời khác.
Tôi định kêu to hơn, lại thôi. Cậu có cho rằng mình mạnh hơn để bác bỏ tớ không? Tùy cậu. Tôi có thể chấp nhận ngay án tử hình mà không cần tranh cãi, bào chữa.
Nàng không chịu nổi nỗi đau trong mắt ta nhưng nàng không ngoảnh mặt đi. Cái chính nằm ở sự tự điều chỉnh. Cứ nghe em nói, bất kể điều gì, thậm chí, nghe sự im lặng của em, anh cũng đều tìm thấy ý nghĩa cuộc sống trong ấy.
Đây là những phút giây mà con người có quyền được sướng. Rồi vừa nói bác vừa lấy thuốc. Cái bệnh của tôi bố mẹ đã hết thuốc chữa.
Ông ta cho tôi làm thử hai bài toán. Tôi không có bản lĩnh. Khi mà bạn bắt buộc cần những đối xử dịu dàng dành cho một con bệnh thì họ lại thường dùng phương pháp nhà binh.
Bạn đang đóng vai một chân phục vụ và bạn sẽ hoàn thành nó trọn vẹn. Họ không nhớ nhiều về qui tắc cần tránh mạt sát cãi vã nhau trước mặt con cái. Có lẽ bây giờ, gặp những trường hợp như vậy, tôi sẽ thể hiện uy lực bằng cách khác.
Nó khiến ta sợ hãi và xa lạ. Không phải điệu cười chua chát. Một kẻ lạc loài vô cảm.
Bạn đang còn đầy sự đánh giá bạn và nhiều thứ khác bằng những chuẩn mực cổ hủ của họ. Nhẹ hơn thì nghe làm gì, nó bồng bột, nó trẻ dại. Hôm trước trốn mẹ đá chơi một trận mà chân còn tập tễnh đến hôm nay.
Chúng ta cùng bắt chước nhau và vô thức tốt hơn từ đó. Thận trọng bỏ bớt dần những lo lắng quá mơ hồ cũng làm đầu óc nhẹ thêm chút nữa. Điều đó làm tôi phần nào yên tâm.