Đây là cách bạn thay đổi thế giới. Ông ấy gọi nó là “chuỗi liên tục không - thời gian”. Nó còn bao gồm các xúc cảm cũng như tất cả các khuôn mẫu phản ứng tâm trí – xúc cảm một cách bất thức nữa.
Tình hình này rất giống như một chi tiết bị rứt xé khỏi cơ thể bạn vậy. Tôi đang đe dọa tước đoạt nhận thức của họ về con người họ vậy. Vậy là không ai chịu trách nhiệm đối với việc họ làm sao? Tôi không thích ý nghĩ đó.
Vậy cái không này là gì? Không có mối quan hệ tốt đẹp nào có thể phát triển theo cách ấy, và lý do giải thích tại sao có quá nhiều xung đột trong các mối tương quan. Các vấn đề đều do tâm trí tạo ra, nên chúng cần có thời gian để tồn tại.
Tôi lưu trú trong trạng thái hạnh phúc và kỳ diệu không thể tả được, nó còn sung mãn hơn cả kinh nghiệm ban sơ mà tôi vừa kể trên nữa. Có lẽ chúng ta sẽ hỏi: “Mấy giờ ư? À, dĩ nhiên là bây giờ. Điều này có nghĩa là bạn có thể tiếp cận nó ngay tức thời như là bản tính đích thực của bạn.
Bạn hãy nhắm mắt lại và tự nhủ: “Tôi thắc mắc liệu ý nghĩ kế tiếp của tôi sẽ là gì?”. Chúng chẳng qua chỉ là tấm biển chỉ đường mà thôi. Thông qua vâng phục, nội tâm của bạn mới thoát khỏi hoàn cảnh.
Như vậy, chúng không có đối cực. Chỉ tại điểm này bạn mới bắt đầu đóng góp đích thực để kiến tạo một thế giới tốt đẹp hơn để tạo ra một trật tự khác của thực tại. Đây là sự an bình thanh thản của Thượng đế.
Bất kể điều gì xảy ra ở bên ngoài, không có gì lay động bạn được nữa. Nếu vẫn còn bị vướng mắc, bạn không học hỏi được gì cả. Tôi đã nhiều lần thoáng trải nghiệm tình trạng thoát khỏi sự khống chế của tâm trí và thời gian như ông đã miêu tả, nhưng quá khứ và tương lai thật vô cùng mạnh mẽ khiến tôi không sao xua đuổi chúng lâu được.
Tuy nhiên, phần sâu bên dưới hồ vẫn luôn luôn không bị quấy động. Bạn sẽ biết rõ nó muộn nhất khi bạn thấy cái chết gần kề. Cảm giác này thay thế cho sự cứu rỗi mà tự ngã hư ngụy đang tìm kiếm, và trong thời gian ngắn ngủi “đang yêu” đó, bạn hầu như cảm thấy nó giống như sự cứu rỗi vậy.
Hãy chú tâm vào khoảnh khắc hiện tại, hãy tỉnh thức. Nhưng đừng nhầm lẫn nguyên nhân với hậu quả. Trong tập sách này, hai thuật ngữ ấy gần như đồng nghĩa.
cảm giác này có thể mạnh đến mức mọi thứ khác quanh mình đều trở nên vô nghĩa hay không đáng kể. Tình hình này phá vỡ cái vòng luẩn quẩn nghiệp chứng gồm hành động và phản ứng. Khi bạn tiến vào chiều kích phi thời gian này của khoảnh khắc hiện tại, sự thay đổi thường xảy ra theo những cách thức kỳ lạ không đòi hỏi bạn phải làm gì nhiều.