- Rất tiếc là không thể, thưa ông. Hắn phải lừa phỉnh mình. Nước mắt chảy thành giọt hẳn hoi.
Và bác thường là người chiến thắng và đạt được mục tiêu. Nó chứa đựng nhiều trạng thái, giai đoạn, nhiều cuộc đấu tranh đủ loại. Sáng nay chép bài một tí.
Ngồi trên bàn, hoàn toàn có thể viết. Cái giá cắm bút dựa lưng vào tường, cái bàn kê sát tường, đối diện với bạn. Nhà văn bỗng cảm thấy buồn.
Mà cuộc sống thì không thiếu những điều tươi đẹp để tận hưởng. Con nó thì sinh ra trong đó. Khi viết, ít ra là khi viết, tôi muốn mới.
Nói hay hoặc đúng không mà thôi. Nó to gộc, bướng bỉnh và đang tuổi lớn nên suy nghĩ còn hỗn loạn, nhìn mọi vật theo hiện tượng. Dù với gia đình, họ luôn tôn trọng, biết điều.
Tôi không muốn người ta nhìn thấy tôi khóc. Người ngoài chỉ tin, thờ ơ hoặc chế giễu. Mẹ ghé sát vào tôi, hỏi: Dỗi mẹ à? Tôi nhớ có một lần cho mẹ xem thơ của mình trên mạng.
Không biết trận chung kết này, ở nhà có một vé, ai đi. Và chúng hoang mang trước những ứng xử thật của đời sống. - Mi chỉ lí do lí trấu, mi viết tỉnh như sáo thế này sao bảo bệnh, không phù hợp thì cũng phải cố lấy cái bằng mà thăng tiến chứ.
Độ này, bố hay nhường. Với cái nhìn ấy, sống trong nhà, nó cũng bất mãn chẳng kém gì tôi hồi bằng tuổi nó. Họ nhìn vào sự bỏ học, sự dậy muộn, sự vụng về, lờ đờ trong nhà của bạn.
Bao giờ cũng phải có vật thí mạng, làm đuốc sống châm lửa cho cuộc đấu tranh cho quyền sống, quyền làm người. Mẹ thì độ này da sạm đi. Cậu em người quen ấy đến đó thường xuyên.
Nhưng mình không thể không giận điên khi thấy nụ cười mỉa làm trào ra cả cái tưởng tượng không nên biểu lộ ấy. Bên cạnh sự thương lượng, đây là phép thử cuối cùng trong quãng đời này để bạn hiểu rõ hơn về họ. cho anh đi một bài thơ - mà em viết lúc bơ vơ thật lòng - độ này trời đến là trong - mây tan vào nắng gió cong miệng cười - cho anh đi một lần người - kẻo suông trời đất đẹp tươi như vầy - không em đừng có đến đây - mà em cứ thả lên mây nỗi buồn