Sau này, Đức Giê Su đem nó ra giảng trên những đồi đá ở xứ Judée. Một lần, tôi diễn thuyết trước máy truyền thanh về cô Louisa May Alcott, tác giả cuốn "Các tiểu thư". Nó còn ba lần đúng hơn nữa, khi bạn trực tiếp nói chuyện với người khác.
Ông giáo hồi âm, an ủi cậu, nói cậu rất thông minh, làm việc lớn được, đời sẽ tươi sáng hơn và cuối thư, cho cậu một chân giáo viên. Chẳng những ruồi mà người cũng vậy. Ông muốn đi thăm các xưởng của tôi không? Ông Gaw, từ đầu đến cuối trầm trồ khen máy móc, phương pháp làm việc và giảng giải tại sao ông cho là hơn những nơi khác.
Tôi không ngờ rằng ông nói chuyện vui vẻ như vậy. Loài vật không có dục vọng ấy. Một hôm tôi gặp ở Nữu Ước 30 đứa nhỏ tàn tật, chống gậy hay nạng, lết bết leo lên những bực của một nhà ga lớn.
Tôi nói: "Châu Phi có nhiều cái thú lắm. Nhưng có nhiều kẻ vô ý hơn các em. "Từ hồi đó, ông đã kiếm việc cho nhiều hướng đạo sinh của chúng tôi mà cha mẹ nghèo.
Chưa có gì giúp tôi nhiều bằng phương pháp tự xét và tự cải đó. Khi viết xong, ông đọc cho bà mục sư nghe. Dù sao cũng xin ông tin rằng tôi hoan nghênh sự cộng tác của ông lắm.
Phải, rồi sao nữa? Bạn xoa tay hoan hỉ. Young, nhà kinh tế trứ danh nói: "Người nào biết tự đặt mình vào địa vị của người khác, hiểu được tư tưởng và ý định của họ, người đó khỏi phải lo về tương lai của mình". Tôi biết một diễn giả được mọi nơi mời đến diễn thuyết.
tiếp - một ông bạn thân của tôi, nói với tôi rằng, một buổi tối nọ, con gái của ông ấy đọc lớn tiếng một bài quảng cáo của một tên chuyên môn phá thai và hỏi ông ấy nghĩa vài chữ lạ: ông bạn tôi thiệt lúng túng, không biết trả lời ra sao. Bà ta hé mở cánh cửa rộng thêm chút nữa rồi nhìn chúng tôi từ đầu tới chân, với một vẻ nghi ngờ. Người da đen làm bồi phòng cho ông, viết một cuốn sách nói về đời tư ông, trong đó có câu chuyện lý thú này:
Cho nên người ta trốn mày hết: không ai chỉ bảo chi cho mày hết, vì vô ích. ít ngày sau, ông Chamberlain nhận được tấm hình với chữ ký của Tổng thống gởi biếu và mấy lời cám ơn một lần nữa. Rồi tôi chỉ cho họ thấy rằng tôi đã chiều lòng họ, và tôi tin họ sẽ tận tâm báo đáp tôi trong dịp khác.
Tổng thống Théodore Roosevelt thu được nhân tâm một cách lạ lùng cũng nhờ bí quyết đó. Banh rổ là môn thể thao thích nhất của tôi mà tôi không có đủ bạn chơi. Đây là phương pháp của ông: khi có một ghế quan trọng nào trống, ông mời hết các nhà thủ lãnh lại hỏi, theo ý nên tiến cử ai.
" Đứa nhỏ có kể vào đâu những lời đó. Không ai mời tôi mua hết mà tự ý tôi, tôi ngỏ ý mua về dùng trong nhà thương của tôi". nhưng các bà về phương diện đó thì khác hẳn và các đức lang quân, xin nhớ kỹ điều đó cho.